LỜI NÓI ĐẦU

mat-nghin-trung-tu-xuan-lanh

Vén mây tìm cõi thiên đàng
Câu thơ lạc vận nằm ngang đất trời.

Sự hữu hạn của một đời người quả là ngắn ngủi ! Mà biết bao nhiêu tâm sự vui buồn đẩy đưa theo dòng biến dịch của vũ trụ bao la và cuộc sống sinh động.

Bất chợt, tôi thấy mình nhỏ bé và cô đơn trước cái vô cùng vô tận kia, để rồi cảm nỗi xót xa cho thân phận con người trong trận đồ phế hưng sinh tử trùng trùng biến diễn.

Lúc đó, tôi trở về với thơ trên con đường phản phục tồn sinh ngậm ngùi ray rức, để bắt gặp lại chính mình trong cái hoài vọng nhớ thương tha thiết.

Ôi, thơ là tiếng nói huyền nhiệm sau cùng của tâm hồn và là cõi đi về của ngôn ngữ biểu trưng lung linh cảm xúc của vạn đại cổ kim đông tây bát ngát.

Tôi nhìn về phía nghìn trùng để cảm hết cái mênh mang của trời đất và cái ba động của cuộc đời, rồi lặng lẽ nhặt lấy những câu thơ làm hành trang đi về miên viễn ….

Từ Xuân Lãnh
15.8.2002

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang