ÔNG LÃO ĐAN GIỎ

ong-lao-dan-gio

Ông lão ngồi ở đó
Không biết tự bao giờ
Tay đan từng chiếc giỏ
Trong nỗi đời chơ vơ

Mồ hôi ông đổ xuống
Đổi lấy bát cơm ăn
Một đời người vất vả
Nào đâu hết khó khăn

Trong khoảnh khắc cuộc đời
Nhớ về thuở xa xôi
Ngày nào ngồi đan giỏ
Bây giờ vẫn thế thôi

Ông lão ngồi đan giỏ
Đâu biết lá vàng rơi
Như râu ông rụng xuống
Theo dòng đời chảy trôi

Phì phèo điếu thuốc lá
Thả khói bay lên trời
Đăm chiêu đôi mắt trắng
Ôi, thân phận con người !

Chợ đời ai mua bán
Giỏ ông vẫn còn đây
Bóng chiều không ngần ngại
Cứ chụp xuống từng ngày !

1967

(Trích tập thơ Mắt nghìn trùng, Từ Xuân Lãnh, NXB Văn nghệ, 2004)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang